Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2013

THƠ XUÂN NGƯYỄN NHƯ NGÂN!

Nhân dịp Tết Quý Tỵ,vợ chồng Nguyễn Như Ngân đến chơi nhà!Ngân hát hay đã đành ,song thơ phú thì chưa bộc lộ bao giờ?Nhân đây ,xin đăng Một chùm thơ của Nguyên Như Ngân thời bên Lào,bắt đầu yêu,...Và,yêu!
Nắng!
Phơn phớt hồng là nắng giữa  mùa xuân.
Óng ả vàng tơ,là nắng chiều mùa Hạ.
Nắng rất say là nắng miền đất lạ!
Rực rỡ thân quen,là nắng quê nhà.
Không đề...
Lặng ngắm vầng trăng trong lẻ loi.
Vài cánh buồm nâu ấy ...xa vời!
Ven sông xóm nhỏ cành trúc mỏng.
Nỗi nhớ ai theo suốt cuộc đời.
Viết gửi riêng em...
 Xa Phan rang trưa có nắng sao buồn...?
Gặp chiều Nha trang,biển cồn cào nỗi nhớ,
Cơn sóng nhỏ,cứ vỗ bờ trăn trở.
Bãi biển lắm người,sao anh thiếu em?

Thành phố bình yên là lúc vào đêm,
Ngọn sóng lớn biết lùi về biển rộng.
Gió chỉ lộng ở ngoài khơi -gió lộng.
Trả lại cho bờ khoảng biển xanh êm.

Phan rang giờ này Em ngủ chưa em?
Anh hát ru em bằng lời ru của biển.
Để đưa em về bên dòng La thương mến.  
Còn anh về trong yên tĩnh lòng em.        
Xuân Quí Tỵ 2013-Hè Canh Thân 1980.

1 nhận xét:

  1. Thơ thế là được,nếu không nói là hay!Nhưng rõ ràng bài Nắng là hay hơn cả.

    Trả lờiXóa

Mời xem báo:






Len tren!