Thứ Bảy, 7 tháng 2, 2015

Buổi chiều giáng đỏ…



( Thương nhớ liệt sĩ Lù Văn Chài).
Anh Chài nằm đấy ,mắt nhắm nghiền?Người thanh niên Hà giang,mắt luôn mở to trong sáng,thân thiện ..Người ta đang chuẩn bị tắm rửa ,khâm liệm anh.Tôi sờvào vết  thương trên ngực anh mà khóc nấc lên thành tiếng:Ối anh Chài ơi!...Ông Thảo chính trị viên ,tiểu đoàn,đến lôi tôi dứng dậy và nói:Trung ơi! Thôi đừng thế,nhân dân địa phương người ta nhìn vào…Chiến tranh thật là ác độc.Khóc thương luôn bị cấm đoán.
Anh Chài hi sinh thật tội?Ba lô lúc nào cũng trĩu nặng, ở bên người,song bom đánh mất tiêu rồi còn đâu?Cái ngày còn ở  Thanh hóa…quần trang phát đi B là “TÔ châu xanh Khẹt”,anh đâu dám mặc chỉ để dành.Mua lại số vải được cấp thêm của sĩ quan là gabadin Triều tiên ,bạc thếch…rồi tự nhuộm lại mặc cho đến giờ.Tiểu đoàn khi gửi giấy báo tử,chắc phải phục hồi một ba lô mới cho anh Chài?Khi sống cùng nhau nhiều khi thấy bình thường,khi hi sinh thì bao cái thương nhớ ,tốt đẹp lại ào về?...Đưa anh ra mộ,trên một vùng đất cao hơn Bến Tiến…Không một phát súng,nén hương ,tiễn biệt.Bia mộ anh chỉ là tấm vỏ thùng lương khô đục vội…Nhưng cái buổi chiều ấy giáng trời rất đỏ,mặt mắt người cúi chào tiễn biệt cứ đỏ rực như khóc…Ông Thảo đọc điếu văn,vì ông cũng là người mới nên không nói hết được cái thương nhớ của tiểu đoàn bộ với Anh Chài…
Chiều hôm sau,trời cũng rất đỏ?Có một số cô tân binh của bội đội đường ống.Họ được tuyển để học lớp thông tin vô tuyến điện cho lắp đặt và vận hành đường ống xuyên Trường sơn…Họ có biết anh Chài,nên đòi tôi dẫn ra mộ anh Chài.Họ là học sinh và mới lớn.Quê đa phần ở Bố trạch ,Quảng trạch Quảng bình.Giáng chiều cũng bớt đỏ,song những tia nắng chiếu vội vàng lúc cuối chiều vẫn còn đỏ lắm.Một đoàn thiếu nữ,chưa được phát quân trang,được một ông bộ đội dẫn đi giữa cái lúc chiều tàn,song thanh bình đến lạ?Tôi thì cắm cúi bước,song họ lại ríu rít như chim;-Anh Chài hôm kia còn đùa với tau cơ mà?Anh Chài thật vui và hiền…Nói với đồng đội dưới mộ:Anh Chài ơi!Tôi dẫn các em đén chào anh đây.Cũng chẳng một nén nhang nào.Song tất cả đều cúi đầu lặng lẽ.
Cô Duyên trẻ nhất hỏi:sao mặt anh Trung đỏ thế?Không biết sao?Nắng cuối cùng của chiều hè Bến Tiến đó.Một buổi chiều rất đỏ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời xem báo:






Len tren!